VOV.VN – Nếu biết lấy chồng mà luôn buồn khổ thế này thì thà rằng chẳng lấy còn hơn.
Năm nay tôi 25 tuổi, lấy chồng đã được hơn 2 năm rồi. Nhà tôi thì có hai chị tôi. Chị gái tôi hơn em 2 tuổi, đến bây giờ cũng vẫn chưa lấy chồng. Còn gia đình chồng em thì anh ấy là con một, bố anh ấy mất vì tai nạn khi anh ấy mới hơn 10 tuổi, từ ấy 2 mẹ con nương tựa vào nhau. Quãng thời gian yêu nhau 2 năm trước khi cưới, chúng tôi rất vui và hạnh phúc. Anh ấy có vẻ rất biết điều và chiều chuộng tôi lắm. Hai đứa 2 công việc khác nhau, giờ giấc đi làm có khi cũng khác nhưng tuần nào chúng tôi cũng gặp nhau vài ba lần, đi uống nước, đi xem phim và đi chơi với nhau.
Ảnh minh hoạ |
Mọi mâu thuẫn xảy đến từ lúc tôi có bầu. Do thể trạng yếu, những tháng đầu, dọa sẩy mấy lần nên chồng tôi bảo tôi nghỉ ở nhà để dưỡng thai và sinh đẻ luôn. Nơi tôi làm là một công ty nhỏ nên xin nghỉ làm dài ngày cũng đồng nghĩa với việc xin thôi việc luôn. Thấy tôi không đi làm nữa, mẹ chồng tôi có vẻ không đồng ý, bà bảo rằng tôi diệu vợi, chả có ai mang bầu mà lại nghỉ làm để ăn bám chồng, ăn bám nhà chồng như tôi cả. Tôi giải thích, rồi mang cả sổ y bạ bác sĩ có ghi trong đó là cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng để bà xem. Bà có vẻ miễn cưỡng đồng ý chứ không vui vẻ gì.
Nằm tĩnh dưỡng thai được 2 tuần, thấy trong người có vẻ ổn định, tôi cũng nhúc nhắc làm việc nhà, cơm nước lau dọn nhà cửa. Không may, khi lau nhà tôi bị trượt chân và lại phải vào nằm viện 3 ngày. Sau lần đó về, chồng tôi bảo thôi đừng làm gì nữa, nhà có 3 người lớn cũng không bừa bộn gì. Mẹ chồng thì không nói gì nhưng tôi thấy thái độ của mẹ không vui. Có lần, tôi nghe thấy bà than vãn qua điện thoại với bạn rằng: nhà tôi vô phúc, con dâu lấy về chỉ để bầy trong tủ kính thôi chứ không được việc gì cả. Mà tôi nào có muốn thế đâu, phải ở nhà, tôi cũng buồn lắm chứ. Cũng may rồi em cũng khỏe dần lên, từ tháng thứ 6 trở đi, bác sĩ bảo tôi không phải lo lắng gì nữa.
Giờ con tôi cũng đã được hơn 1 tuổi, do chưa xin được việc nên tôi vẫn ở nhà chăm con. Mấy tháng trở lại đây, hai vợ chồng tôi cãi nhau nhiều lắm, mà toàn những chuyện vu vơ, bởi không ai chịu nhịn ai. Thế nhưng, tựu chung lại, mọi tranh cãi của chúng tôi đều liên quan đến mẹ chồng. Tôi và bà ngày càng không hợp nhau. Tôi làm gì, bà cũng không vừa ý. Ngay cả cách tôi chăm con, thời điểm nào nên cho ăn gì bà cũng tham gia và bắt tôi phải theo ý bà. Chồng thì không có lập trường. Nhất nhất cái gì cũng nghe theo và bênh mẹ ra mặt. Trước đây nếu vợ chồng có to tiếng với nhau, chỉ 1 -2 hôm sau là anh ấy làm lành với tôi, bây giờ, cứ mỗi lần cãi nhau là chồng dọa đánh tôi, đuổi ra khỏi nhà, thậm chí còn dọa bỏ nữa, kể cả khi chuyện chẳng có gì là to tát cả.
Lần cãi nhau gần đây, do quá bực bội nên em đã viết đơn ly hôn rồi bỏ về nhà ngoại. Chồng tôi cũng làm căng không muốn hoà giải, không thèm gọi điện hỏi thăm vợ. Nhà tôi thì ai cũng khuyên quay về nhà chồng, hãy sống vì con để con có gia đình nhưng tôi cảm nhận nhà chồng không vun vén, thậm chí còn muốn chồng em bỏ em nữa. Hiện con tôi đang ở nhà nội, hễ cháu quấy khóc là bà nội lại bảo chồng mang trả con. Chồng tôi dạo này thường gây sự chửi bới khi tôi gọi điện thoại hỏi thăm và dặn anh cách chăm con. Chẳng những không nghe, anh còn cấm tôi không được đến thăm con nữa. Tôi nên bỏ hay nên níu kéo gia đình đây. Chồng tôi trước cũng hiền lành chịu khó, chăm hai mẹ con, nhưng giờ thì trở nên thô lỗ, cộc cằn hay dọa dẫm. Quyết định thế nào bây giờ, tôi khó nghĩ quá?