Danh ngôn & cuộc sống, Quảng bá thương hiệu, Thông tin, Tổng hợp
Tranh đoạt hết tài sản của bố để lại cho anh trai, người em về sau phải trả giá đắt: Lời cảnh báo về luật nhân quả ở đời
Tranh đoạt hết tài sản của bố để lại cho anh trai, người em về sau phải trả giá đắt: Lời cảnh báo về luật nhân quả ở đời
Khánh An |
(Tổ Quốc) – Câu chuyện là lời nhắc nhở sâu sắc về luật nhân quả, ác giả ác báo, thiện hữu thiện báo.
Chuyện ân oán giữa hai anh em trai
Câu chuyện được đăng trên trang Bí mật Trung Hoa dưới đây một lần nữa truyền đi thông điệp về luật nhân quả ở đời. Mời quý độc giả cùng đọc và suy ngẫm.
Vào thời nhà Tuỳ của Trung Quốc, vùng Đại Châu có nhà họ Triệu giàu có. Nhà họ có hai con trai, con trai lớn là Triệu Mạnh, con trai thứ là Triệu Doanh. Triệu Mạnh vô cùng trung hậu, Triệu Doanh lại vô cùng hung hãn.
Người cha Triệu Lương Tướng tuổi đã cao, thấy tính cách hai con khác nhau nên dự định phân chia tài sản để tránh sau này tranh chấp.
Ai ngờ ông mới chết không lâu, Triệu Doanh đã chiếm đoạt tài sản của anh trai, chỉ để cho Triệu Mạnh một ngôi nhà. Triệu Mạnh đành phải làm thuê, chật vật sống qua ngày.
Một thời gian sau Triệu Doanh qua đời. Y đầu thai thành con trai của Triệu Mạnh, tên là Triệu Hoàn.
Về sau Triệu Mạnh cũng qua đời, đầu thanh thành cháu trai của Triệu Doanh, tên là Triệu Tiên.
Về sau, cùng với sự trưởng thành của hai người, nhà Triệu Hoàn ngày càng nghèo đi, nhà Triệu Tiên càng giàu thêm. Triệu Hoàn là chú họ của Triệu Tiên, lại buộc phải làm đầy tớ cho Triệu Tiên để mưu sinh.
Khi ấy hai người không biết quan hệ giữa hai người ở kiếp trước, thấy tình cảnh này đều than thở rằng ông trời không công bằng, cảm thấy bất bình thay Triệu Hoàn.
Một ngày nọ, mẹ của Triệu Hoàn nói với y: “Ngày chú của con còn sống đã ỷ mạnh hiếp yếu, chiếm tài sản nhà ta, khiến nhà ta sống trong cảnh bần hàn. Giờ con còn phải làm đầy tớ nhà họ, thật là một việc đáng thẹn đáng trách.”
Triệu Hoàn nghe xong lời này, lòng vô cùng căm phẫn, nuôi ý định giết chết Triệu Tiên rửa nhục. Nghĩ vậy, y giấu dao sắc trong người, đợi cơ hội ra tay.
Tới đầu năm Khai Hoàng, Triệu Tiên muốn đến Ngũ Đài sơn hành hương, gọi cả Triệu Hoàn đi cùng.
Hai người vào núi, tới nơi cách Nga Cốc chừng mười dặm về phía Đông, Triệu Hoàn thấy nơi này vắng bóng người, đúng là địa điểm tốt để ra tay.
Y rút dao sắc từ trong áo ra, trừng mắt nói với Triệu Tiên: “Ông nội mày với cha tao là anh em ruột. Ông nội mày chiếm đoạt tài sản nhà tao, khiến nhà mày giàu mãi còn nhà tao thì nhèo mãi.
Giờ tao là chú họ của mày nhưng lại phải làm đầy tớ cho mày, chuyện này có công bằng không? Hôm nay tao phải giết mày, làm hoà mối thù bất công ba đời.”
Nói xong y vung dao chém tới. Triệu Tiên quay người chạy, Triệu Hoàn đuổi theo sau. Triệu Tiên chạy vào rừng cây, thấy có một túp lều tranh liền chạy vào bên trong. Triệu Hoàn cũng đuổi vào theo.
Sự giúp đỡ của nhà sư già
Nhà sư già ngồi trong lều tranh cố gắng chặn Triệu Hoàn lại, hỏi y tại sao lại giết người. Triệu Hoàn đáp: “Tôi muốn giết chết kẻ thù.”
Nhà sư già cười lớn: “Nên tự hỏi mình tại sao lại kết thù. Cứ khoan đã, để ta khiến từng người các ngươi được biết bộ mặt vốn có, rồi sẽ biết ai là kẻ thù của ai thôi.” Sau đó ông đổ một chút thuốc vào trong bát canh, cho Triệu Hoàn và Triệu Tiên cùng uống.
Hai người uống xong, chẳng bao lâu đều như tỉnh từ giấc mộng, nhớ lại những chuyện ở kiếp trước. Triệu Hoàn vốn là Triệu Doanh hiếp đáp anh trai; Triệu Tiên vốn là Triệu Mạnh chịu nhục nhường nhịn em trai. Lúc này, hai người đều vô cùng đau lòng, hổ thẹn.
Nhà sư già bèn nói với họ: “Triệu Doanh phúc đức lớn, dù không chiếm tài sản của anh trai cũng vẫn có thể giàu.
Nhưng bởi ức hiếp anh trai chiếm tài sản, tham lam, cướp đoạt bất nhân, bởi vậy khi đầu thai kiếp khác, thần thánh đã bắt phải trả lại tất cả số tài sản đã chiếm và cả tài sản vốn có của mình cho anh trai, bản thân phải chịu quả báo nghèo khổ. Hơn nữa còn phải làm đầy tớ, đền bù tội ức hiếp ở kiếp trước.
Triệu Mạnh kiếp trước cứu tế, nhưng bởi không phải từ tấm lòng lương thiện chân thành, cho nên kiếp này dù giàu có nhưng không thể hưởng thụ. Nhưng vì biết chấp nhận cuộc sống nghèo khổ nên kiếp sau vẫn có thể an hưởng sự giàu có.
Nói tóm lại, nhân quả luôn công bằng, ai làm gì cuối cùng cũng phải tự chịu trách nhiệm về việc mình đã làm. Triệu Hoàn cần gì phải hận người khác để rồi giết người, khiến mối thù chẳng thể hoá giải, tăng thêm tội lỗi cho bản thân?”
Hai người nghe xong mới hiểu ra mối nhân duyên này, hiểu ra đạo lý tính kế hại người cuối cùng lại hại chính mình, giúp người cũng là giúp mình. Từ đó hai người tin đều vào luật nhân quả báo ứng, cuối cùng đều xuất gia theo nhà sư già tu tập.